Chuyên mục
Tản văn

[Tản văn] Về quê

L’anmien Cafe, Ben Tre

Nay mùng 28 Tết, hắn đèo chiếc xe khỉ của mình, bon bon chạy về Bến Tre qua con lộ 1A Quốc Gia. Tay chạy, miệng ngân nga theo cái giai điệu trong chiếc tai phone đang đeo: “Người theo hương hoa mây mù giăng lối…” Rộn ràng, làm mấy người xung quanh trông thấy ai cũng ái ngại. Mặc kệ, hắn thích thì hắn “mần” thôi. Sống mà để ý miệng lưỡi người khác quá thì đời mất vui. Đang phóng ngon lành, bỗng hắn điếng người, mấy chiếc xe máy phía trước, vội vàng tấp vô lề đường hết. Linh tính hắn cho biết là sẽ có chốt kiểm tra trong vòng cỡ 150.6969m nữa (độ sai số chưa tới 1mm!), bụng bảo dạ, hắn đánh vô lăng sang phải, nhẹ nhàng lả lướt lách theo dòng xe kia. Quả nhiên liệu việc như thần, cái chốt thù lù ra trước mặt. Khung cảnh hiện tại hiện ra, người và vật hiền hoà giữa thiên nhiên, dưới cái băng rôn đỏ chói: “Mừng Xuân Đinh Dậu, Mừng Đảng Quang Vinh!”, đẹp đẽ và hữu tình siết bao! Khiến hắn không cầm lòng mà ra rả “xổ Nôm”:

– Công an nhỏ nhẹ, nhân dân thỏ thẻ.

Bình yên ở đây, ở đây, chẳng đâu xa vời!”

“Phóng bút” xong, hắn gật gù bình luận: “Thơ gì mà *éo vần gì hết, cơ mà cũng hay, ahihi.”

Lan man thơ thẩn, đọc đi đọc lại đoạn thơ trên tầm vài kilometer nữa, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn:

– Quan sát thấy nếu trong bán kính 100m đường chim bay, nếu đột nhiên, đoàn xe đang ở lề ngoài rẽ vào lề trong, thì sẽ có chốt.
– Câu hỏi: Có mối liên hệ thật sự giữa cái chốt và việc rẽ lề của đoàn xe hay không?
– Giả thiết: Với khoảng thời gian 10s, với khoảng cách không quá 100m, nếu có 10 chiếc xe máy rẽ làn thì trong vòng 10m sau đó sẽ có chốt.
– Ơ rê ka, có giả thiết rồi thì xắn tay (thật ra là quay tay côn, với quay tay ga) vào thực nghiệm thôi; trong vòng 40 km tiếp theo, chốt 1, chốt 2, chốt 3 … Test case pass hết bà con ạ.
– Mặc dù không biết là có bị hỏng tư duy chỗ nào không hay không, cũng hơi run,  nhưng miệng nhà cử nhân vẫn nói cứng, tên công trình nghiên cứu khoa học của mình: “Biểu hiện của chốt kiểm tra giao thông trên Quốc Lộ 1A ngày tết Đinh Dậu.” Hắn nghĩ bụng: “Phen này ngon rồi, nghĩ xàm xàm mà cũng ra công trình nghiên cứu, lại còn on-the-go nữa chứ. Thiên tài, thiên tài! Há há!”

Trong lúc cậm cụi gõ mấy dòng này, hắn cũng tiện tay, ở một cửa sổ khác mà tỉ mỉ mail bài đến Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội Việt Nam, để gửi bài lên tạp chí năm 2017 của cơ quan. Nhấn nút send cái kịt mà lòng rộn ràng hát vang:
– “Hãy mơ cho lòng nhẹ nhàng nhìn về chân trời xa. Và đời thật đẹp như những giấc mơ.”
— Kinee, 25/01/2017

Chuyên mục
Tản văn

Tản văn: Chân-khí

[ Hít vào ]… tôi vẫn còn sống…


[ Thở ra ]… tôi đang sống…


Hít thở sâu để lấy lại chân-khí, quay lại con người thật của mình. Hít thở sâu để điều hòa cơ thể, để tâm trí minh mẫn vượt qua nghịch cảnh.


[ Hít vào ] … tôi thấy gánh nặng của mình…


[ Thở ra ]… tôi xin phép được buông bỏ gánh nặng đó…


Mọi suy nghĩ miên-man trong đầu đều là ảo tưởng, chỉ có hơi thở, và hiện tại là sự thật. Hít thở và cảm nhận.


[ Hít vào ] … Tôi cảm nhận…


[ Thở ra ] … Tôi lĩnh hội…


Cuộc đời thật tuyệt vời và đáng sống. Kiếp người thật đáng quý và ta phải biết trân trọng.


[ Hít vào ] … Tôi thấy cuộc đời thật êm dịu…


[ Thở ra ]… Tôi trân trọng cuộc sống này…


Mọi hạnh phúc suy cho cùng cũng bắt nguồn bằng việc biết trân trọng hơi thở hiện tại của mình. Bạn đã quên… cảnh người thân sắp lìa đời rồi sao? Lúc đó, hơi thở đáng quý… như thế nào?!


[ Hít vào ]… tôi vẫn còn sống…

[ Thở ra ]… tôi đang sống…

Sài-Gòn, 04.12.2019
Trung-Kiên

*Edited: Ba-Tri, 15.02.2021

Chuyên mục
Tản văn

Lạy Phật nhưng có hiểu Phật không?

Nhìn dòng người lướt qua Lăng Cụ Nguyễn Đình Chiểu, tôi tự hỏi, mấy ai đọc hết quyển “Lục Vân Tiên”. Thời xưa sách vở khó kiếm, đọc 1 quyển đọc tới đọc lui mà cứ phải vỗ đùi đen đét vì hứng chí. Thời nay, tài liệu chỉ cần 10 giây là ra, nhưng độ sâu đậm trong hiểu biết có không?! Vì người ta chỉ theo những trào lưu, theo sự kiện giật gân, theo những phù phiếm mơ ảo. Thời gian đâu mà khắc sâu kiến thức. Nhưng cũng không phải quá bi quan, vì anh kiệt thời nào cũng có. Ta phải biết hy vọng.

Cuộc đời này sướng nhất là tìm được người hiểu mình (theo quan điểm của tôi là vậy).

Hồng nhan dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.

Hương phấn rồi cũng phải phai tàn, chỉ còn lại những con chữ tồn tại bất diệt cùng thời gian. Nghĩ vậy, tôi lại tiếc cho hàng triệu cuốn sách đã hoá thành tro bụi sau sự kiện năm 75. Hàng trăm ngàn cuốn sách thiếu nhi, lan truyền một tinh thần nhân văn đẹp đẽ… Chỉ còn tồn tại trong ký ức của những người yêu sách và một ít mảnh vụn còn gói ghém lại trên Internet.

Nghĩ vậy, tôi chỉ biết tự nhắc bản thân mình:

  • Không nói tục
  • Không nói điêu
  • Không nói quá
  • Không nói giả tạo
  • Không hứa hẹn quá nhiều

Tu được cái miệng thôi thì cũng coi như lạy Phật hàng vạn ngàn lần rồi.

Trong năm qua, nếu tôi phát ngôn làm tổn thương ai thì cho tôi xin lỗi.

Ba-Tri, Jan-31-2022
Nguyễn Trung Kiên